(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Happy new year all A1k43's mems!!!!! ❌x:x
(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Happy new year all A1k43's mems!!!!! ❌x:x
(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`•A1k43-We are the world•´¯)


 
Trang Chính1Tìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
♥️Welcome to a1k43's land♥️ღ!!!! Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ và thư giãn khi đến vs forum :X:X:X
Đội HSG A1k43 Bát Tràng thằng tiến nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! :D:D:D

 

 Ngồi Trên Cầu Vồng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả Thông điệp
SmallDevil
ღ♥Butterflism♥ღ
ღ♥Butterflism♥ღ
SmallDevil

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 178
Độ hot Độ hot : 1201
Vàng 34
Sinh nhật Sinh nhật : 08/04/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 11/09/2009
Đến từ Đến từ : ღNơi ngọn GIÓ dừng chânღ
Sở thíck Sở thíck : Dựa dẫm, níu kéo...etc.. =]]]]]]]
Humor Humor : Leaf is a wing that never fly....
Comments Comments : đẹp zai nhưng mà hôg phải zai, vui tánh, hay kười...
hơi quái đản =]]]]]]

Ngồi Trên Cầu Vồng Vide
Bài gửiTiêu đề: Ngồi Trên Cầu Vồng   Ngồi Trên Cầu Vồng I_icon_minitimeMon Sep 14, 2009 11:41 am

Tôi đã ngủ một giấc thật dài, thật sâu và ko hề có giấc mơ nào. Có cảm giác như ai đó ném tôi vào khoảng không vô tận, dày đặc bóng tối. Tôi cứ nhắm mắt lại và chìm từ từ. Không một âm thanh nào xuyên thủng đêm ấy đượ. Tất cả mọi thứ đều tỉnh lặng. Chỉ đến khi từ từ mở mắt tỉnh giấc, cảm nhận được những tia nắng chọc vào mắt mình lúc mở cửa sổ, tôi mới nhận ra mình đã có một giấc ngủ như vậy đấy.

Đồng hồ điểm hơn chín giờ sáng. Tôi ngồi thừ trên giường, với chăn và gối, cuốn sách giáo khoa môn Văn. Không hiểu sao nhưng tôi chợt cảm thấy mình đơn độc và buồn kinh khủng. Chỉ muốn òa khóc. Nhưng không có cảm xúc gì thể hiện rõ rệt trên gương mặt. Tôi cứ ngồi thừ ra nhìn mảnh trời vuông vuông đặt vừa vặn vào ô cửa sổ.

Trượt Đại Học. Đó là ba từ rất đơn giản và rất kì lạ. Nó có thể không làm bạn khóc nhưng ít ra nó làm bạn cảm thấy trống rỗng. Tôi đã không khóc khi biết tin, một giọt cũng không, nhưng thực sự, cảm giác trống rỗng lúc nào cũng đeo đẳng tôi.

Tôi là con một. Bố mẹ lại đi công tác vắng nhà gần một tuần nay. Căn nhà trống trải lạ lùng. Tôi tự nấu cho mình một bát mì ăn sáng và tiện ăn trưa luôn. Rồi đặt bát vào bồn rửa. Khóa cửa. Tôi đạp xe về phía biển.

Biển lúc nào cũng đông người. Thành phờ du lịch mà. Phần đông họ tắm nắng hoặc tắm biển, hoặc cả hai. Tôi chọn một chiếc ghế đá, ngồi nhìn ra biển, giấu mình dưới những tán cây. Chỉ mới đầu Hè mà nắng đã gay gắt. Nắng vàng óng, đặc sệt và bôi quết lên mọi thứ. Mặt biển xanh rì và lấp lánh. Gió từ phía biển thổi vào vừa mát, vừa hanh hao.
Nhanh thật, mới đó mà đã vào hè. Mùa Hè. Có biết bao nhiêu người lên rừng xuống biển, tung tăng vui chơi. Có biết bao kẻ thong thả ngủ cho đến khi Mặt Trời lên cao, hoặc cắm đầu vào game online… cho đến khi nhập học lại thì hốt hoảng thấy mình… tăng cân. Nhưng mùa Hè, đối với những sĩ tử thi Đại Học lại không thảnh thơi đến thế. Biết bao lo lắng, mong đợi đền đổ dồn vào cái nóng hanh hao của mùa hè. Và tôi, mùa hè lần thứ hai, đối mặt với cảm giác đó một lần nữa.

Trượt Đại Học. Đó là ba từ rất đơn giản và rất kì lạ. Nó có thể không làm bạn khóc nhưng ít ra nó làm bạn cảm thấy trống rỗng. Tôi đã không khóc khi biết tin, một giọt cũng không, nhưng tôi đã cảm thấy trống rỗng.
Bây giờ, lại là mùa Hè. Cảm giác của tôi lúc này rất lạ. Vẫn lo lắng, nhưng lại có chút gì đó sợ hãi. Có lẽ như trường hợp của những người từng bị rắn cắn, sau này đến nhìn thấy sợi dây thừng còn sợ. Bất giác, tôi thở dài, thấy mình như già đi vài tuổi.

Một quả bóng bay, màu đỏ rực rỡ vừa từ một nơi chốn nào đó bay lên bầu trời. Mây nhiều, trắng muốt, như một cốc kem ngon tuyệt. Tôi nhìn theo quả bóng cho đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ xíu. Nắng làm mắt tôi cay xè.

_ Tiêu mất quả bóng của mình rồi.

Một thằng nhóc. Nó đội mũ lưỡi trai ngược, nhăn nhó vì quả bóng đã bay mất tiêu. Tôi buột miệng:

_ Đừng buồn, chị nghĩ quả bóng ấy bay đến chỗ cầu vồng rồi mắc lại ở trên ấy đấy.

Thằng nhóc nhìn tôi cứ như nhìn người từ… cầu vồng rơi xuống. Tôi cũng thấy mình lãng mạn không đúng lúc và đúng người. Thằng nhóc khịt mũi:

_ Chị nói sao ấy chứ, em ngồi trên đó suốt mà làm gì thấy quả bóng nào bay lạc lên đâu.

Đến lượt tôi ngẩn ra. Rồi tôi cười. Thằng nhóc hay thật, lại còn trêu ngược lại tôi. Vậy là hai chị em cùng ngồi trên ghế đá, nhìn về phía biển. Tôi mua hai cốc nước sâm của cô bán hàng vừa đẩy xe ngang qua. Mỗi người một cốc. Chầm chậm nhấp từng ngụm nước mát lạnh, tôi cảm thấy cái nóng hanh hao của đầu mùa đã dịu bớt đi một chút .

_ Em mấy tuổi rồi !?!
_ Không biết ạh.
_ Lạ nhỉ !?!
_ Trời nóng quá chị ha !?!

Tôi chép miệng:

_ Uh, nóng thật. Mưa ào xuống một chút cho mát thì tuyệt. Có khi lại thấy được cả cầu vồng. Mà em ngồi trên cầu vòng có thấy gì hay ho không !?!
_ Nhiều chứ ạh !

Tôi nhún vai trước câu trả lời vô cùng nhiều nghĩa của cậu nhóc. Tôi thật sự rất thích cầu vồng, dù rất ít lần được nhìn thấy. Mèo – cô bạn thân của tôi – cũng thích cầu vồng. Hai chúng tôi đã từng hú hét ầm ĩ khi nhìn thấy một cầu vồng nhợt nhạt lấp ló sau một cơn mưa rào thật nhanh. Cầu vồng cong cong như một chiếc cầu, nhưng mờ ảo và thật nhiều màu. Mèo bảo muốn bước đi trên cầu vồng. Còn tôi, lại thích ngồi trên cầu vồng. Bỗng dưng tôi thấy nhớ bạn kinh khủng. Từ hồi Mèo vào TP HCM học Đại Học, tôi cũng chẳng liên lạc nhiều với nó. Có khi cả tháng trời mà một cú gọi điện, một tin nhắn cũng chẳng có. Có lẽ mặc cảm đã khiến tôi tự tách mình ra với nó. Nhưng lần nào nghĩ đến (chỉ nghĩ đến thôi đâu cần nhìn thấy) cầu vồng, tôi lại nhớ nhỏ Mèo tha thiết. Lại thở dài. Có khi nào vì thở dài nhiều quá mà tôi già đi thật không !?!

Tôi cũng nhớ cô giáo dạy Văn của tôi, cô Nguyện. Không như một số giáo viên khác, cô đặc biệt. Người luôn lắng nghe những tâm sự, người luôn đưa ra nhửng chỉ dẫn. Cần mẫn, dịu dàng và đầy thấu hiểu. Từ ngày tôi quyết định sẽ thi lại, tôi không đến thăm cô. Vài lần đạp xe ngang qua nhà cô, ngôi nhà màu xanh có những bồn hoa xinh xinh, muốn vào nhưng lại thôi. Giá mà tôi vào được, giá mà lại được kể lể với cô nhiều thứ. Nhưng tôi sợ mình sẽ òa khóc, hoặc tệ hơn, cô sẽ thất vọng vì tôi. Một nỗi sợ hãi mơ hồ. Lại thở dài. Không khéo mình già thật rồi.

_ Chị có điều gì buồn hả !?! Sao cứ thở dài hoài àhh.
_ Chị cũng chẳng biết nữa.

Mà quả thật, tôi cũng không hiểu cảm giác lúc này của mình là gì nữa. Tôi hỏi bân quơ, mà như hỏi chính mình.

_ Chắc chẳng ai lên được cầu vồng đâu em nhỉ !?!
_Sao lại không !?! Chị chưa thử cơ mà, sao lại nói thế được. Mà em đã nói với chị rồi đấy thôi, em ở đấy suốt.

Thằng nhóc nhìn tôi bằng một ánh mắt nửa thách thức, nửa động viên. Trông vừa dễ thương vừa đáng… ghét. Rồi nó đứng phắt dậy, sửa lại cái mũ (mặc dù cái mũ vẫn cứ đội ngược )

_ Chào chị, chơi chán rồi nên em về nhà đây. Để cảm ơn về cốc nước, tặng chị cái này.

Thằng nhóc đưa cho tôi một quả bóng bay màu đỏ. Tôi còn chưa kịp thắc mắc nó lấy quả bóng ở đâu, loay hoay buộc sợi chỉ vào ngón tay cho khỏi bay mất, nhưng nó cứ tuột hoài. Đến khi ngẩng lên thì đã chẳng thấy nhóc đâu. Chỉ trong vài giây chứ không hơn vậy mà nhóc hoàn toàn biến mất ngay trước mắt tôi. Cứ như nó hóa thành vô số những hạt bụi nắng và nương theo gió, trở về nhà. Thật ngạc nhiên là tôi đã không quá ngạc nhiên về điều đã xảy ra trước mắt mình. Tôi không chắc mình đã gặp một hồn ma hay một thiên thần. Nhưng tôi thích nghĩ đó là một thiên thần hơn.

Tôi buông tay. Sợi dây trượt nhẹ qua ngón tay tôi. Và quả bóng theo gió bay lên cao mãi. Tôi nhìn theo đến khi nó mất hút giữa màu xanh và trắng bao la. Tôi tin rằng nó đã bay đến tận cầu vồng, nơi một cậu nhóc đội mũ lưỡi trai đang ngồi vắt bẻo. Một hình ảnh đẹp. Nỗi buồn không tên của tôi cũng như bốc hơi. Thi thoảng con người ta vẫn thế, buồn vì một nguyên nhân không rõ, và bình thường trở lại vì một điều gì mơ hồ. tôi phải thử đã chứ. Thử một lần nữa. Đã có biết bao người kì vọng, tin tưởng và chờ đời tôi cơ mà.

Đột nhiên, điện thoại tôi rung khe khẽ. Là tin nhắn của Mèo “Chỗ tao đang có cầu vồng nè !” Tôi nhắn trả lời “Chỗ tao thì không, nhưng tao có một câu chuyện khá hay liên quan đến cầu vồng đó” Rồi tôi đứng dậy, hối hả đạp xe về nhà, vừa đi vừa băn khoăn sẽ kể cho Mi bằng Y!M hay email nhỉ !?! Mà thôi đã lâu lắm tôi chưa nghe thấy giọng nói của nó… Mới chỉ kịp nghĩ đến thế, đã thấy điện thoại lại rung rung. Màn hình hiện tên thân thương quen thuộc

“Tao nè…”

Nắng Hè long lanh, chan chứa trên đầu...

Tác giảNgồi Trên Cầu Vồng 596610đang cập nhật)
Về Đầu Trang Go down
https://a1k43ls.forumvi.com/
 

Ngồi Trên Cầu Vồng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•A1k43-We are the world•´¯) :: ••—¤™(¯`Nơi cảm xúc thăng hoa´¯)™¤—• :: Truyện ngắn -
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất