(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Happy new year all A1k43's mems!!!!! ❌x:x
(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Happy new year all A1k43's mems!!!!! ❌x:x
(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`•A1k43-We are the world•´¯)


 
Trang Chính1Tìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
♥️Welcome to a1k43's land♥️ღ!!!! Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ và thư giãn khi đến vs forum :X:X:X
Đội HSG A1k43 Bát Tràng thằng tiến nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! :D:D:D

 

 Bất ngờ ... ...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giả Thông điệp
Híp ♥ Bík yêu thật lòng
ღ♥ Nấm xink♥ღ
ღ♥ Nấm xink♥ღ
Híp ♥ Bík yêu thật lòng

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 169
Độ hot Độ hot : 647
Vàng 21
Sinh nhật Sinh nhật : 03/06/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 12/09/2009
Đến từ Đến từ : 1 đêm Of bỐ mẸ =]]

Bất ngờ ... ... - Page 2 Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Bất ngờ ... ...   Bất ngờ ... ... - Page 2 I_icon_minitimeWed Sep 23, 2009 1:46 pm

____________________Tập 26

Rồi hắn cứ xiết chặt tôi hơn nữa. Lòng tôi chợt rạo rực một cảm giác lạ thường. Hắn xiết chặt tôi trong lòng, và hắn hôn nhẹ lên mái đầu tôi, thì thầm bên tai tôi, những lời nói đó thật nhẹ nhàng nhưng với tôi, nó là liều thuốc mạnh nhất, hữu hiệu nhất có thể làm nguôi ngoai mọi thứ trong tôi.

- Cứ khóc đi… cứ khóc đi… Dù sao cô cũng chỉ là con người, đâu cần cố gắng tạo ra một con người hoàn hảo mà mình không phải. Sao lại phải nghĩ cho người khác trong khi cô là người bị tổn thương nhiều nhất cơ chứ! Là chính mình không phải thoải mái hơn sao?!

- Cậu đừng tỏ ra là kẻ hiểu biết như thế chứ. Cũng chẳng giống cậu chút nào đâu. – Vừa sụt sịt tôi vừa vặn lại hắn.

- …!

Hắn im lặng…!! Cứ vừa ôm tôi vừa xoa đầu tôi như dỗ dành một đứa trẻ.

Và hắn thở dài!!

- Cô gày lắm, biết không? Chẳng còn một chút sức sống nào cả. Ốm yếu như thế thì sức đâu mà cái nhau với tôi đây.

- Cậu vừa mới kêu bồng tôi nặng lắm mà!! – Từng từ lí nhí phát ra từ cổ họng của tôi.

- Nhìn cô xem, chẳng dễ thương tẹo nào. Nói câu nào là đốp lại câu ấy liền.

- Chẳng phải đó mới là chính tôi sao?!

- Ừ, phải rồi. Thế mới là cô chứ!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi đôi tay không chịu nghe lời đã đưa lên mặt hắn từ lúc nào. Tôi mỉm cười, hơi thở ngắt quãng.

- Cậu cũng chẳng dễ thương như hồi trước nữa. Hồi đó mập ú tròn trịa, thật là dễ thương biết mấy. Thế mà bây giờ lại thành một chàng trai được nhiều đuôi bám cơ đấy.

- Tôi vốn dĩ đã đẹp trai mà. Tại cô không để ý thôi.

- …!

Hắn lấy bàn tay to của một gã con trai nhưng lại mịn màng giống con gái (không phải làm gì nó thế đấy =.=!) gạt dòng nước mắt trên khuôn mặt tôi.

- Cho tôi hỏi lại được không? – Vẫn cái giọng lí nhí không có sức, tôi nói – Vì sao cậu lại thích tôi?

- Sao cô toàn bắt tôi nói những câu xấu hổ đó chứ!

- Tự dưng muốn hỏi thì hỏi thôi.

- Tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại thích một kẻ như cô chứ, xấu người, xấu tính, xấu nết, lúc nào cũng khiến người khác phải quan tâm, lo lắng, lúc nào cũng giấu kín mọi chuyện trong lòng chẳng chịu nói với ai hết. Rồi lại suy nghĩ vẩn vơ, làm ra những hành động ngu ngốc.

- Cậu hiểu tôi nhỉ?! – Tôi bật cười sau màn độc thoại về tính xấu của hắn về tôi.

- Đương nhiên rồi, con người cô thì chỉ có tôi hiểu rõ thôi.

- Tự tin gớm.

Tôi cười.

Và tôi bắt đầu tìm cách thoát ra khỏi vòng tay đang xiết chặt của hắn, nhưng rồi nó cứ xiết chặt hơn nữa.

- Thả ra đi. – Tôi đẩy mạnh hắn ra nhưng dường như chút sức lực còn lại của tôi không thể địch nổi với sức của một tên con trai mới lớn.

- …!

- Tôi ngộp chết mất đây, cậu có nghe tôi nói gì không đấy!

- Tôi muốn ôm chặt cô hơn mà chỉ như đang cố giữ lấy bong bóng xà phòng nhỏ nhoi dễ vỡ, tưởng chừng sắp nắm giữ được lại chợt vỡ tan… Tôi…

Một cảm xúc như đang trực vỡ òa lại bị lý trí kìm nén lại, hắn không nói thêm lời nào, mà chỉ ôm chặt tôi hơn, cứ như hắn đang cố giữ chặt lấy tôi, đang cố hết sức mình che chắn cho tôi, bảo vệ tôi. Lý trí không thể kìm nén được con người tôi, tôi cũng đã ôm lấy hắn… Một cảm giác bình yên lạ kì, nhưng có lẽ cái cảm giác ấy chỉ là ảo giác đang đánh lừa tôi, cơn bão tố trong lòng chưa hề nguôi ngoai, có lẽ nó chỉ đang bị tình cảm mãnh liệt của Huy lấn áp… Có lẽ thôi… Tôi chẳng thể chắc chắn được điều gì cả. Tương lai? Tôi không biết nữa. Hạnh phúc của hiện tại như đã làm lu mờ mọi thứ. Kể cả là tôi đang làm tổn thương nhiều người khác, tôi cũng không thể đánh mất giây phút này.

Phải chăng…? Có lẽ…? Hay chắc chắn…? Tôi đang để lý trí của mình bị tình cảm lấn áp? Lại một lần nữa, phải chăng tôi đang làm theo điều con tim mách bảo? Phải chăng tôi đã yêu Huy?

Tôi phải tự đi tìm câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó, một mình? Hay là tôi cứ xé toạc mọi thứ ra? Một lần thẳng thắn có lẽ tốt hơn nhiều với những hành động mơ hồ kia. Rồi những vết thương kia sẽ hằn sâu hơn vì sự trốn tránh của tôi hay chăng? Tôi sẽ thử một lần đối mặt với tất cả.

- Có lẽ tôi yêu cậu rồi, Huy à.

Câu nói đó đã phát ra từ tôi…!

Tôi đã nói gì đó không thể cứu vãn. Tôi đã nói một điều mà khiến cho cãi ngã rẽ hay cái mê cung kia rõ ràng hơn.

Hắn mở to mắt tháo láo nhìn tôi, có lẽ điều tôi vừa nói làm hắn sốc dữ lắm. Lắp bắp, hắn nói.

- C..ô đù..a vừa phải thôi chứ!

Hắn lập tức thả tôi ra, lấy tay che lấy khuôn mặt đang đỏ ửng. Hắn cũng thật dễ thương. Chỉ vì một câu nói đó mà đỏ mặt. Tôi đã dần cảm nhận được tình cảm của hắn, thật nó ấm áp lắm.

- Cô biết nó quan trọng lắm không?! Làm sao cô lại thốt ra một cách mơ hồ như thế! Cô muốn đùa giỡn với tình cảm của tôi lắm sao?
- Tôi cũng không rõ lắm! Cái cảm giác yêu ấy, nó thế nào nhỉ?

Hắn ngồi xuống, cầm lấy tay tôi, đưa lên bên ngực trái của hắn. Cái vẻ mặt hiện tại của hắn vừa tỏ ra hạnh phúc lại xen chút đau khổ, nhưng là vẻ mặt đẹp nhất từ trước đến nay của hắn…

- Cô có thấy nhịp tim của tôi không?! Chắc còn ở bên cạnh cô chừng nào, tôi sẽ thế này mãi mất.

Rồi hắn cứ nhìn tôi, với cái ánh mắt buồn…lắm lắm ấy!

- Đừng đùa giỡn với tình cảm của tôi như thế! Tôi đã quyết định từ bỏ cô, vì thế đừng để chút hy vọng trong tôi tiếp tục lớn lên.

Ngay sau khi tôi nghe hắn nói, tim tôi chợt nhói đau.

Hắn nói là hắn muốn từ bỏ tôi.

Đau

Chợt nhói đau

Rồi hắn đứng dậy, bước từng bước đi, tôi chợt nhận ra hắn đang dần xa…

- Đừng từ bỏ, đừng có từ bỏ. – Tôi chợt gào thét theo bản năng – Tôi không có đùa, tôi không có đùa mà. Tôi cũng không biết cảm giác ở bên cậu là gì nữa. Nhưng nó bình yên lắm, ấm áp lắm. Cái cảm giác ấy lạ lắm. Tôi thật chưa có bao giờ, tôi không biết nó là gì cả. Vì thế, trước khi tôi biết rõ thì đừng từ bỏ. Làm ơn.
Về Đầu Trang Go down
Híp ♥ Bík yêu thật lòng
ღ♥ Nấm xink♥ღ
ღ♥ Nấm xink♥ღ
Híp ♥ Bík yêu thật lòng

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 169
Độ hot Độ hot : 647
Vàng 21
Sinh nhật Sinh nhật : 03/06/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 12/09/2009
Đến từ Đến từ : 1 đêm Of bỐ mẸ =]]

Bất ngờ ... ... - Page 2 Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Bất ngờ ... ...   Bất ngờ ... ... - Page 2 I_icon_minitimeWed Sep 23, 2009 1:46 pm

Tôi…

Và hắn!

Không ai tiếp tục nói thêm lời nào.

Hắn tiến lại gần hơn, hắn cười, à không, cứ như hắn sắp phát khóc lên ấy. Hắn bắt đầu run lên, Tay chân hắn cứ cuống cuồng lên. Rồi hắn loạng choạng ngã phịch xuống giường. Nụ cười kìa như trực vỡ òa.

- Cậu sao thế? Tôi gọi y tá nhé! – Tôi hoảng hốt hỏi.

Tôi toan chạy đi thì hắn kéo tay tôi giữ lại. Bàn tay hắn đẫm mồ hôi, nóng ran như người lên cơn sốt 40 độ. Theo phản xạ, tôi lập tức đưa tay lên trán hắn. Rồi hắn tiếp tục cầm lấy bàn tay kia của tôi. Và giờ thì hắn đã nắm chặt lấy hai cánh tay tôi. Nụ cười kia vẫn hiển hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của hắn. Đôi môi run rẩy cố nói điều gì đó, như đang cố tìm ra từ ngữ để diễn tả nhưng lại rối tung lên. Những tiếng đầu tiên phát ra nho nhỏ từ hắn.

- Tôi thật vui quá! – Tiếp tục nắm chặt hai cánh tay của tôi hơn. – Cô có cảm giác với tôi. Điều này tôi chưa từng mơ tới. Tôi còn hy vọng phải không? Những lời cô vừa nói là sự thật phải không? Hãy đánh tôi đi. Nếu là giấc mơ hãy lập tức đánh thức tôi dậy. Còn nếu là sự thật, hãy để tôi nhận thức được nó đi.

Hắn càng ngày càng run hơn nữa. Khuôn mặt điển trai, lạnh lùng thu hút giờ đã thành ra gấp gáp, lo sợ, nhưng lại biểu hiện một niềm hạnh phúc vô bờ bến

Tôi mỉm cười. Tôi cười cái vẻ mặt dễ thương ấy của hắn. Có lẽ giờ chỉ có tôi mới có thể làm hắn ra thế này. Phải, chỉ có mình tôi có thể. Ai mà có thể biết được hắn là một kẻ si tình như thế này. Phải, chỉ có mình tôi có thể. Ai mà có thể nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cơ chứ. Chỉ có mình tôi có thể. Tôi đang vui sướng vì điều đó ư? Cái cảm giác đang hiện hữu trong tôi là cái gì thế? Nó như đang chiếm lĩnh toàn bộ con người tôi, toàn bộ lý trí của tôi. Khiến tôi không thể kiềm chế niềm hạnh phúc này mà nở nụ cười

- Cậu đâu cần phải tỏ ra vui mừng quá thế! Tôi mà đánh là cậu ngất xỉu luôn đó.

- Làm sao không vui được cơ chứ?! Cô có biết điều đó quan trọng thế nào không hả? – Vẫn giọng nói gấp gáp, vội vã, hắn không thể đừng được cái miệng không chịu nghe lời.

Rồi hắn gục đầu vào đôi vai yếu ớt của tôi, hắn cứ cười tủm tỉm suốt như vậy. Tôi cũng cười, cũng đang tủm tỉm như hắn. Lúc đó, là lúc tôi chắn chắc rằng, lần này tôi có thể “chắn chắn” dù có chuyện động trời gì xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không thể, không thể quên được thời khắc này. Lần đầu tiên tôi biết thành thật lại đem lại cảm giác vui như thế. Phải, thành thật với tất cả có lẽ là điều tốt nhất. À, không, lần này phải là “chắc chắn” mới đúng.
___________________________

Tự dưng dạy sớm vào buổi sáng. Tự dưng cảm thấy yêu đời hơn. Tự dưng thấy bầu trời xanh trong vắt cùng với bình minh phía chân trời kia đẹp biết mấy. Tự dưng mỉm cười. Tự dưng…

Phải, tự dưng có cái nhìn về tương lai sáng lạn hơn. Tự dưng suy nghĩ cũng thông suốt hơn. Sao tôi lại tự dưng vui thế này nhỉ?! Cảm giác này, thật càng ngày càng rõ ràng hơn.

Giờ thì tôi phải đối mặt với những khó khăn trước mắt. Phải, đối mặt, thẳng thắn với bản thân và với tất cả.
____________________________

Hít thật sâu, bước đầu tiên vào lớp. Không một chút ngần ngại, do dự nào, tôi tiến lại gần bàn của của Linh.

- Dù muốn dù không, ta cũng phải nói chuyện với mi. Ta phải làm chuyện này rõ ràng.

Không để nhỏ kịp phản ứng, tôi đã kéo nhỏ lên sân thượng.
Phải, không chần chừ nữa. Tôi PHẢI nói hết.

- Linh à… - Tôi dùng ánh mắt kiên định nhất từ trước đến nay của mình nhìn thẳng vào mắt nhỏ - Mi là đứa bạn tốt nhất của ta. Vì cái ý nghĩ đó, ta không muốn tổn thương mi, Ta đã tự ý quyết định rằng ta có thể nhường tất cả cho mọi thứ cho mi. Nhưng… ta đã lầm, càng làm như thế, mi lại càng tổn thương nhiều hơn. Vì thế, lần này, ta quyết định ta sẽ cạnh tranh công bằng với mi. Vì thế đừng từ bỏ.

Linh, khóc. Nhỏ vừa khóc vừa mỉm cười. Rồi nhỏ chạy đến ôm lấy tôi. Từng lời phát ra từ nhỏ, cứ ngắt quãng theo tiếng nấc nghẹn ngào của nhỏ.

- Tại sao cứ phải để ta dùng biện pháp này mi mới có thể nhận ra tình cảm của bản thân thế! Ta ghét mi nhưng đồng thời mi cũng là đứa bạn ta yêu quý nhất. Làm sao ta không biết mi nghĩ gì chứ. Tại sao phải nhường cho ta chứ. Làm thế thì tình cảm của Huy với ta cũng có thay đổi được đâu cơ chứ. Hai đứa mi thật là ngốc quá! Người ngoài nhìn vào, ai chẳng thấy được mi vào Huy thích nhau cơ chứ! Thật là con ngốc, cả hành động và cái suy nghĩ tiêu cực kia cũng ngốc nữa.

- Ta tưởng mi ghét bỏ ta rồi. Ta tưởng mi… - Tôi đã bắt đầu cảm nhận được cái vị mặn mặn từ những giọt nước mắt âm thầm tự chảy ra từ khóe mắt tôi.

- Ngốc, mi đáng ghét lắm. Chính vì mi cứ hay giấu giếm mọi thứ trong lòng không chịu nói cho người bạn này. Ta giận mi lắm đấy, biết không hả?

Cả tôi và Linh, đứng đó ôm nhau khóc.
Sao tôi ngốc vậy chứ?! Tại sao tôi không tin tưởng một đứa bạn tuyệt vời như thế chứ?! Tại sao cái gì tôi cũng giữ trong lòng rồi hành động một cách ngốc nghếch như vậy chứ..! Cứ thẳng thắn như bây giờ ngay từ đầu không phải tốt hơn sao… Không phải nhẹ nhõm hơn sao… Đúng là tôi ngốc thật

Rồi nhỏ lau nước mắt, hít thật sâu, nở một nụ cười thật tươi.
- Ta cũng không nhường cho kẻ ngốc như mi đâu, làm sao ta từ bỏ dễ dàng như thế chứ! Ta là nhìn thấy điểm tốt ở Huy trước mi mà.
Ừm, ta ngốc mà. Thế mới cần người bạn sáng suốt như chị Linh nhà ta chứ! – Tôi cũng cười thật tươi, phải cười cho đến khi cái miệng rộng đến mang tai chứ!


___________________________Hết tập 26
Về Đầu Trang Go down
Híp ♥ Bík yêu thật lòng
ღ♥ Nấm xink♥ღ
ღ♥ Nấm xink♥ღ
Híp ♥ Bík yêu thật lòng

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 169
Độ hot Độ hot : 647
Vàng 21
Sinh nhật Sinh nhật : 03/06/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 12/09/2009
Đến từ Đến từ : 1 đêm Of bỐ mẸ =]]

Bất ngờ ... ... - Page 2 Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Bất ngờ ... ...   Bất ngờ ... ... - Page 2 I_icon_minitimeWed Sep 23, 2009 1:47 pm

_______________________Tập 27

Những rắc rối giữa tôi và Linh đã được làm rõ. Và giờ là điều tôi khó đối mặt nhất, Long!

Cậu ấy đối xử tốt với tôi, luôn quan tâm tôi, luôn tha thứ cho tôi dù có tôi có làm điều gì sai, nhưng liệu cậu ấy còn có thể như thế khi nghe điều tôi sắp nói đây? Liệu cái điều mà tôi lo lắng nhất là con người được giấu kín đằng sau lớp vỏ bọc không biết tức giận kia có xé toạc lớp vỏ đó không ngần ngại. À, mà không, dù cậu ấy có đánh mắng tôi thậm tệ nhường nào, tôi cũng phải nghe…
________________________

- Long à… Mình chia tay đi.

Tôi cứ nhìn vào cốc nước trước mặt mà không dám nhìn thẳng vào mắt Long nhưng cho dù có làm thế thì tôi vẫn đang cảm thấy đôi mắt kia đang nhìn tôi làm tôi thấy ớn lạnh. Cậu ấy im lặng, phải rồi, tôi đã gây ra một vết sẹo không thể biến mất trong tim cậu ấy… Ước gì tôi có thể nói cho cậu ấy biết tôi day dứt nhường nào. Ước gì “chúng ta” có thể điều khiển con tim mình, Long nhỉ…?! Nhưng điều ước thì có bao giờ trở thành hiện thực cơ chứ!

- Ừm, thế cũng tốt.

Tôi lập tức ngẩng dầu lên nhìn cậu ấy. Đây là một câu trả lời mà tôi không hề nghĩ tới. Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng mỉm cười như mọi khi và trả lời như thế. Nụ cười như một thiên thần giáng thế. Nó làm lóa mắt kẻ tội đồ là tôi đây…

Tôi bật khóc, những giọt nước mắt này để cảm ơn lòng vị tha của Long, để cảm ơn ông trời đã gửi xuống đây một vị thiên thần, và cũng để xin lỗi vì tôi đã không xứng đáng với vị thiên thần ấy.

- Liên xin lỗi. Tại sao Long không đánh mắng Liên chứ? Làm thế có lẽ Liên sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tại sao Long cứ vị tha quá như thế? Long thật chẳng nghĩ cho bản thân cậu chút nào. – Từng câu nói cứ ngắt quãng bởi vì cái gì đó đang mặc nghẹn trong cổ họng tôi, khiên từng tiếng nức trở nên nghẹn ngào, khiến hơi thở tôi cứ dừng lại nhiều lần tưởng chừng như sắp chết…

“Cốc” – Cậu ấy đột nhiên gõ (nhẹ) vào đầu tôi và tiếp tục mỉm cười.

- Đó, Long đánh Liên rồi. Giờ Long mắng Liên này. Đồ ngốc, người không biết nghĩ cho bản thân là ai chứ? Đồ ngốc, làm sao Long nỡ đánh mắng Liên chứ!

Rồi cậu ấy tiếp tục xoa đầu tôi dỗ dành, nụ cười thiên thần kia không hề nhạt đi chút nào… Dường như tất cả những việc tôi làm, đối với cậu ấy, đều là đúng. Chính cái sự dịu dàng ấy đã thu hút tôi từ lần gặp đầu, nhưng con tim ngu xuẩn không chịu nghe lời lại đi yêu một kẻ khác, lại bỏ rơi một người tốt như thế này. Chủ nhân của nó cũng ngu xuẩn không kém


- Nhưng mà, Liên này, chúng ta còn chưa có buổi hẹn chính thức nào mà Long đã bị bỏ rơi thế này. Haizzz, nhưng Long cũng không cần một buổi hẹn quá hoàng tráng đâu, chỉ cần bây giờ, Long có thể nắm tay Liên đi dạo trên phố, nói chuyện phiếm, cười đùa,… như những cặp tình nhân khác, thế là đủ rồi. Có được không?

Tôi lưỡng lự hồi lâu. Làm thế liệu có ổn không? Nhưng đúng thật là tôi và Long chưa hề có cuộc hẹn đàng hoàng nào cả. Đây là điều tôi không thể từ chối được vì đó là yêu cầu đầu tiên mà Long đưa ra từ trước đến nay. Làm sao cho đúng đây?

- Không đồng ý cũng được mà, đâu cần vò tai bứt óc nghĩ nhiều thế!

- Không phải đâu,… ừm, Liên đồng ý.

Long đứng dạy, hít sâu rồi, lại mỉm cười.

- Vậy mai gặp lại Liên, Long sẽ tới trước cửa đón Liên. Giờ Long về nhé!

Không để tôi kịp chào lại, cậu ấy đã đi thật nhanh ra cửa.
____________________________

Một đêm không ngủ, giờ mới biết ban đêm dài như thế, giờ mới biết mọi ngày mình ngủ nhiều như thế nào *cười*, giờ mới biết ánh trăng đêm khó khăn lắm mới tỏa ánh sáng mập mờ của đêm tối được sau lớp mây mù dày đặc thế kia. Cảnh đêm yên tĩnh, cũng làm lòng người yên tĩnh. Cứ thấy cảnh ban ngày rực rỡ huy hoàng kia nào bằng được ảnh đêm ảm đạm huyền bí này.

“Lạc cạch”

Tiếng cái cánh cửa gỗ lâu ngày cứ rên dài mỗi khi có người mở cửa ra. Tôi ngoảng mặt lại, là anh tôi. Ông khoác một chiếc áo gió bước vào phòng tôi, ông lấy một chiếc ghế đặt gần chỗ tôi ngồi, thả lưng xuống, thở dài. Tôi và ông có lẽ không hợp nhau, chẳng bao giờ tôi và ổng nói chuyện tử tế được cả, thế mà hiện giờ tôi lại thấy tôi và ổng có cùng một tâm trạng.

- Sao tự dưng thở dài thế ông anh yêu quý? – Tôi trở mình ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thay vì tiếp tục ngồi ôm thành ghế nhìn ngắm màn đêm.

- Sao mày cứ mở mồm ra là nói những câu chói tai thế nhỉ? - Ổng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân.

- Tự dưng hôm nay sang phòng em, thấy trời sắp bão rồi! – Tôi tự cười phì vì câu nói của mình, lão cũng cười.

- Thấy đèn phòng mày vẫn sáng, có lòng tốt sang thăm mày đây.

- Đúng là ông anh tốt, nhỉ?

- Đương nhiên, tao vẫn tốt thế mà. – Lại cười

- Lâu lắm rồi anh em mình không nói chuyện với nhau nhỉ? – Tôi chuyển sang tư thế bó gối, cằm đặt điểm tựa trên đầu gối.

- Nhớ hồi mày học lớp một, tao đi đón mày mà chẳng thấy mày đâu. Báo hại tao phải chạy khắp trường đi tìm, con nhóc nghịch ngợm. Ngồi chơi với bạn lem luốc hết cả, quên luôn cả thằng anh mày đang chờ.

- Ừm…, còn có lần em bị thằng Bông (anh em họ của tôi) đánh, anh còn chạy sang tận nhà nó đấm nó một quả làm cái răng lung lay của nó rơi ra ngoài – Tôi cười buồn nhớ lại quá khứ khi còn là một đứa con nít nghịch ngợm.

- …! Tao thấy thời gian trôi nhanh quá! Cứ cảm giác hụt hẫng thế nào ấy. – Ngừng một lát, ổng tiếp - Mà sao tao với mày lại chẳng nói với nhau câu nào ra hồn nữa nhỉ?

Ổng mở mắt ra, vẻ mặt điềm tĩnh chợt đổi sang hoảng hốt.

- Sao mày khóc, con này.

Ổng ôm tôi vào lòng như ngày con bé, tự dưng cảm thấy nhớ những ngày ấy, tự dưng nghĩ về nó, tự dưng nước mặt chảy.

- Mày cứ như trẻ con ý. – Ông xoa đầu tôi, dỗ dành.

- Em làm sai nhiều thứ lắm. Mà anh chẳng chịu giúp em sửa gì cả. Anh đáng ghét lắm. – Tôi nức nở, tay nắm chặt lấy hai vai của ổng, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.

- Tao biết lỗi rồi. Nín đi.

- Anh đáng ghét lắm! – Tôi vừa sướt mướt vừa dùng tay đấm (nhẹ) vào vai ổng.

- Rồi, rồi. Có gì nói tao nghe.

Rồi câu nói nhẹ nhàng đầu tiên của ổng trong những năm anh em tôi chẳng nói với nhau câu nào như có một ma lực khiến tôi tuôn trào mọi thứ ra ngoài, không sót một chút nào, không sót một chi tiết nào…
Ổng mỉm cười, nụ cười dịu dàng của một cậu nhóc dỗ dành em gái ngày xưa.

- Tao đúng là tệ thật. Cô em gái bé bỏng đã lớn rồi nhỉ? Biết để ý bạn trai cơ đấy!

Ổng tiếp tục vỗ vai tôi theo từng nhịp nhẹ nhàng, an ủi tôi với cái giọng đều đều điềm tĩnh.
- Cứ từ từ, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, sẽ ổn cả thôi.

Ổng cứ nhắc đi nhắc lại câu nói ấy, nó và cái ôm ấm áp của một người anh trai như liều thuốc ngủ cực mạnh ru tôi đi vào giấc ngủ sâu tự lúc nào…

(cont)
Về Đầu Trang Go down
Híp ♥ Bík yêu thật lòng
ღ♥ Nấm xink♥ღ
ღ♥ Nấm xink♥ღ
Híp ♥ Bík yêu thật lòng

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 169
Độ hot Độ hot : 647
Vàng 21
Sinh nhật Sinh nhật : 03/06/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 12/09/2009
Đến từ Đến từ : 1 đêm Of bỐ mẸ =]]

Bất ngờ ... ... - Page 2 Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Bất ngờ ... ...   Bất ngờ ... ... - Page 2 I_icon_minitimeWed Sep 23, 2009 1:48 pm

(cont)

Thức dậy với cái cảm giác không mấy dễ chịu, cái đầu cứ ong ong như bị ai đánh (chắc ổng anh trai đánh trộm quá ) mắt cứ sụp xuống không thể nào mở to đc (đã híp nay còn híp hơn )

Vừa day day hai bên thái dương, tôi loạng choạng đi ra khỏi nhà. Long đã đứng sẵn trước cửa nhà tôi, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, cậu ấy nắm tay tôi, bước từng bước chầm chậm.

- Liên ngủ ngon không (hỏi đúng câu ghê)? Sắc mặt không được tốt lắm thì phải. – Đôi lông mày của cậu ấy hơi díu lại nhưng vẻ mặt dịu dàng vẫn không lu mờ chút nào.

- Hôm qua Liên với ông anh Liên nói chuyện tới gần sáng – Tôi cất câu nói đầu tiên trong ngày với giọng nói khỏe khoắn nhất có thể cùng với nụ cười mỉm

- Nói chuyện? Tưởng tình cảm của ảnh và Liên không được tốt lắm? – Long vẫn nhìn đằng trước, hỏi vu vơ cho có chuyện

- Ừm, bây giờ thì không được tốt lắm nhưng hồi trước ổng thương Liên lắm! Ai bắt nạt Liên là ổng đánh ngay.

- Ừm…!

Tôi cười, Long cũng gượng gạo cười theo. Không khí ảm đạm trôi, cậu ấy cứ nắm tay tôi đi hết dãy phố này tới dãy phố khác không chủ định, thỉnh thoảng dừng lại mua vài thứ quà linh tinh. Long không nói gì, cứ để tôi độc thoại một mình suột chặng đường. Suốt đường đi, Long vẫn không bỏ tay tôi ra. Hai bàn tay nắm lấy nhau dường như đã đẫm mồ hôi. Thời gian trôi đi không ngừng nghỉ, vẻ mặt cậu ấy trở nên đượm buồn, nụ cười rực rỡ ban sáng cũng đã bị nhuốm sầu não.

Câụ ấy và tôi dừng chân tại một quán nước nhỏ ven đường. Khung cảnh bên ngoài khá cũ, màu sơn đã phai, cái biển hiệu dường như chỉ muốn rơi tuột xuống đất. Đó có lẽ là điểm nổi bật của quán ngay giữa những shop màu sắc lòe loẹt khác trên con phố nhỏ này. Bên trong quán thì trang trí nhẹ nhàng, đơn giản với hai gam màu trắng và vàng. Tuy nó cũ kĩ như thế, đơn giản như thế nhưng lại tạo cho khách một cảm giác ấm cũng của gia đình. Cậu ấy và tôi chỉ gọi hai cốc nước sinh tố rồi lại tiếp tục đi tiếp trên con đường dài tưởng như vô tận.

- Long,… không muốn chia tay đâu.

Cậu ấy thốt lên, ngập ngừng, từng chữ thốt được ra.

Tôi đứng chôn chân chết lặng.

Làm ơn, tôi xin Long

Làm ơn…

Tôi xin cậu, hãy coi như tôi đã biến mất.

Để rồi, cậu có thể tìm thấy người con gái xứng đáng với con tim và tình cảm chân thành của cậu.

Tôi…

Không xứng đáng.

Tôi muốn thốt lên, muốn gào thét thật to với cậu ấy những câu ấy nhưng có cái gì đó như chặn đứng trước cổ họng tôi.

Rồi, cậu ấy lại cười, dù chỉ hơi nhếc khẽ một bên miệng tôi cũng kịp nhận ra nụ cười buồn đó.

- Liên quên đi nhé! – Cậu ấy trở nên nghiêm túc, từng câu từng chữ trở nên rành rọt – Thật đấy, quên đi.

Nhìn tôi với ánh mắt buồn, cậu ấy đột nhiên nắm chặt, thật chặt lấy hai cánh tay tôi, như muốn bóp nát. Long cắn chặt môi, chỉ cần chịu thêm một chút lực cắn nữa là máu tuôn rơi. Cậu ấy đang cố gắng kìm nén không thốt ra điều gì ư? Hình như cậu ấy,… đã chịu đựng đến cực điểm rồi…

Như có thứ gì xuyên thẳng vào sâu trong tận óc tôi, khiến nó buốt nhói, cơn đau đầu sáng nay như đã trở lại dẫn theo đồng loại của nó, đến hành hạ tôi. Đầu tôi lại bắt đầu ong ong.

- Tại sao hả Liên? Tại sao lại bỏ rơi tôi?

Giọng nói Long nhỏ dần nhỏ dần, như chỉ còn là những lời thì thầm, là hơi thở hắt ra từ khe hở giữa hai lớp môi. Tai tôi cứ ù ù, đầu lại nhói đau.

Mọi thứ cứ lờ mờ trong trí nhớ.

Rồi tôi cảm giác như Long đang gục đầu vào vai tôi, ôm chặt lấy tôi. Những tiếng nho nhỏ như tiếng rên phát ra. Từ chỗ Long gục vào tôi thấy ấm nóng một thứ nước đang thấm dầm vào từng sợi vải.

Tôi cũng chẳng thể nhớ chúng tôi đã đứng đó bao lâu…hình như là dài lắm, lâu lắm…
___________________________

Mặt trời đã khuất dần đằng xa xa phía chân trời. Tiếng ve từ những dặm cây bên đường đồng loạt cất tiếng kêu. Cái tiếng kêu mà được mọi người ví như dàn đồng ca mùa hạ nhưng tôi chỉ thấy đó như tiếng kêu dài da diết khôn nguôi. Những cơn gió trời thổi bay những chiếc lá kiệt sức còn cố gắng trụ trên cây. Những ánh đén đường đồng loạt vụt sáng. Mọi thứ trước mắt đều thấm đẫm một màu vàng. Không khí ngoài đường trở nên khản đặc mọi thứ mùi. Cơn đau đầu thỉnh thoảng lại nhoi nhói.

Long lấy lại bình tĩnh. Cậu ấy đứng thẳng dậy, lại nở một nụ cười buồn.

Đôi bàn tay bất động nãy giờ của tôi đã bắt đầu giãn ra. Một cách khó nhọc, tôi đưa lên gạt tóc mai, đôi môi khô thiếu nước run rẩy mấp máy cất tiếng nói.

- Liên sang đường mua nước nhé!

Long im lặng gật đầu, hai tay thọc túi quần.

Tôi đi chầm chậm băng qua con đường rộng. Cái ánh đèn lấp ló xa xa của cửa hàng tạp hóa phía xa xa cứ thỉnh thoảng lại phụt tắt như đang gây chú ý với tôi.

Long vẫn đang nhìn tôi.

Từ đầu đường bên này, tôi đưa hai lon nước lên vẫy trên cao ra chiều báo hiệu cho Long.

Tôi lại loạng choạng băng qua đường.

Rồi chợt đâu đó có tiếng hét xa xa văng vẳng gào thét tên tôi.

Ánh đèn ôtô dường như sáng đến kì lạ, chói mắt khiến tôi phải lấy tay che trước mặt.

Cái xe tải đó đang lao tới chỗ tôi?

Mọi thứ trở nên trắng xóa.

Rồi ai đó đẩy văng tôi ra xa


Rồi đâu đó, lại văng vẳng tiếng gọi, tiếng la thét, và những cái lay đau lạ thường


Rồi từ đâu đó, cái mùi nồng nồng tanh tanh xộc thẳng vào mũi tôi


Rồi trước mắt tôi, mọi thứ đen xì.


Rồi tôi kịp nhận ra


____________________________Hết tập 27
Về Đầu Trang Go down
Híp ♥ Bík yêu thật lòng
ღ♥ Nấm xink♥ღ
ღ♥ Nấm xink♥ღ
Híp ♥ Bík yêu thật lòng

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 169
Độ hot Độ hot : 647
Vàng 21
Sinh nhật Sinh nhật : 03/06/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 12/09/2009
Đến từ Đến từ : 1 đêm Of bỐ mẸ =]]

Bất ngờ ... ... - Page 2 Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Bất ngờ ... ...   Bất ngờ ... ... - Page 2 I_icon_minitimeWed Sep 23, 2009 1:49 pm

_________________________Tập 28 (lời của Huy)

Tôi chạy không còn biết mệt. Đầu óc tôi rối loạn không còn nghĩ ngợi được gì.
.
.
.
- Rất xin lỗi, bệnh nhân ra nhiều máu quá! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng… rất xin lỗi.
.
.
.

Tiếng khóc thét vang lên, từ ngoài cửa đã nghe thấy rõ mồn một. Tiếng nấc nghẹn ngào ứ trong cổ họng, cay xè bởi nước mắt. Tiếng khóc gào phá vỡ không khí yên tĩnh vốn có của bệnh viện, nhưng… chẳng ai có quyền ngăn cản họ…
.
.
.
Tôi lằng lặng bước tới cái giường trắng xóa đang tiến tới từ cuối hành lang, dưới lớp chăn ấy là một-người-tôi-sẽ-mang-ơn-cả-đời.

Cậu đi… nhé, Long!

Đáng ra người nằm đó phải là Liên.

Cảm ơn cậu!

-------------------------------

Tôi đứng sát cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm con người đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt trắng xanh, mắt nhắm nghiền. Xung quanh là đống dây dợ lằng nhằng từ mấy chiếc máy đo.

Lần đầu tiên tôi cảm giác được cảm giác mất mát là đau đớn nhường nào.

Lần đầu tiên tôi nhận thức được Thần Chết có sức mạnh to lớn ra sao.

Lần đầu tiên tôi biết, có khi chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ chẳng còn trên trái đất này nữa.

“Bộp”

Từ đằng sau lưng, ba Liên nhìn tôi, hướng đầu ra ngoài cửa ra hiệu. Tôi lững thững đi theo bác. Khuông mặt bác tiều tụy đi nhiều quá, hàng râu thường được tỉa tót cẩn thận trở nên rậm rạp, mái tóc của một người ngoài 40 mà đã bạc gần hết chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, những nếp nhăn xô lại với nhau, dày hơn, nhiều hơn. Nét mặt khắc khổ ấy khiến tôi đau thắt.

Liên à, làm ơn hãy tỉnh lại… em có biết tôi và mọi người đang chết dần cùng em không?

Em còn muốn dày vò tôi ra sao nữa?

Em nói đi, em ngồi dậy đi

Em hãy ngồi dậy, đánh hay mắng tôi cũng được…

Nhưng làm ơn, hãy mở mắt ra đi…!!

.
.
.
- Con à, bác rất cảm ơn vì con ngày nào cũng tới. Nhưng… còn việc học hành, sinh hoạt hằng ngày của con nữa.

- Con hiểu ý bác nhưng bác cứ yên tâm, việc học hành và sinh hoạt của con sẽ không sao đâu. – Tôi đoán được bác muốn nói gì, nhanh miệng ngắt lời

- Bác biết tình cảm của con với nó… nhưng bác sĩ đã nói… - Giờ thì những giọt nước ứ đầy trong mắt bác đã tràn ra, tuôn rơi, không thể đừng…

Tôi chỉ biết đứng đó nhìn dáng lom khom của bác khuất dần sau hành lang.

Mọi thứ cứ im lìm

Phải, cả Liên cùng im lìm trong giấc ngủ sâu.

Em còn muốn ngủ tới bao giờ?

Dậy đi…!

Tiếng “bíp bíp” từ máy đo nhịp tim cứ vang lên đều đều. Nhưng chỉ cần Thần Chết ra lệnh, cái máy đó cũng sẽ “im lìm”, và người nằm trên giường cũng sẽ ngủ mãi.

----------------------------------

Tôi thức dậy với cái đầu đau nhức, cái ghế sofa ở đây không đủ dài để chứa tôi. Tiếng “kít” rít lên từ cánh cửa lười biếng, bác sĩ đang tới khám bệnh cho Liên – một việc ngày nào cũng thế.

Nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, xe cộ đang hối hả đi lại, người người đang hối hả đi lại, mặt trời đang hối hả lên cao. Tôi nhận ra, mọi việc chẳng có gì thay đổi, trái đất vẫn quay, mọi người vẫn sống, chẳng ai cần biết tới chúng tôi – nhưng kẻ đang sống trong địa ngục trần gian…

Liên à, đối với thế giới em chẳng là gì đâu

Đừng ngoan cố nằm đó nữa

Liên, tôi đã chán nhìn ngắm em im lìm như thế rồi

Dậy đi…!

Đã 126 ngày. Và ngày nào tôi cũng gọi Liên như thế, nhưng cô ấy nào có nghe thấy.

Em thật tàn nhẫn, Liên à.

Đừng chỉ nằm đó mà trêu ngươi tôi.

Tôi sợ rằng mình sẽ chết trước em mất.

Dậy đi…!

(to be cont)
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Bất ngờ ... ... - Page 2 Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Bất ngờ ... ...   Bất ngờ ... ... - Page 2 I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Bất ngờ ... ...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trang Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•A1k43-We are the world•´¯) :: ••—¤™(¯`Nơi cảm xúc thăng hoa´¯)™¤—• :: Truyện ngắn -
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất