(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Happy new year all A1k43's mems!!!!! ❌x:x
(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Happy new year all A1k43's mems!!!!! ❌x:x
(¯`•A1k43-We are the world•´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`•A1k43-We are the world•´¯)


 
Trang Chính1Tìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
♥️Welcome to a1k43's land♥️ღ!!!! Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ và thư giãn khi đến vs forum :X:X:X
Đội HSG A1k43 Bát Tràng thằng tiến nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! :D:D:D

 

 ĐỌC VÀ SUY NGẪM

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả Thông điệp
mũnxynk_A1
(¯` Mun xynk ´¯)
(¯` Mun xynk ´¯)
mũnxynk_A1

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 169
Độ hot Độ hot : 975
Vàng 115
Sinh nhật Sinh nhật : 13/03/1993
Ngày tham gia Ngày tham gia : 12/09/2009
Đến từ Đến từ : A1 biết chơi ak.
Sở thíck Sở thíck : www.an.ngu.chơi.com
Humor Humor : oh!unknow
Comments Comments : [If...]*

ĐỌC VÀ SUY NGẪM Vide
Bài gửiTiêu đề: ĐỌC VÀ SUY NGẪM   ĐỌC VÀ SUY NGẪM I_icon_minitimeSun Sep 13, 2009 6:43 am

MỈM CƯỜI TRƯỢT XUỐNG VÀ ĐI VỀ NHÀ
****
Trang quăng balô cái “uỵch” xuống ghế và khoanh tay úp mặt lên bàn. Mấy đứa xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Mi khẽ đưa tay lên suỵt: “Kệ nó chúng mày ạ, đôi khi phải “gục xuống” một chút rồi sẽ đứng dậy đi tiếp ngay thôi.” Không có Trang thì cả lũ cũng chẳng có khí thế để tám chuyện, nên đứa nào đứa nấy lôi sách vở ra đọc hoặc ngồi nghịch một mình. Mi không quên đặt tay lên lưng Trang: “Bao giờ hết đơ thì kể tao nghe nhé.” Trang nhắm mắt lại, mỉm cười. Thật may mắn là xung quanh nó vẫn còn những đứa bạn như thế. Không, nó sẽ không khóc đâu mà, nó chỉ muốn có một khoảng lặng thôi.…

***

Dạo này Trang rất hay nghĩ, và nghĩ rất nhiều thứ. Toàn chuyện lặt vặt, nó cũng không muốn kể cho Mi. Thế giới của Mi vốn là màu hồng, nó không muốn bắt Mi phải bận tâm những cái không đâu. Chỉ đơn giản là Trang thấy cuộc sống vô vị. Học hành thì kết quả vẫn tốt, điểm vẫn cao, thầy cô vẫn khen, nhưng sâu thẳm trong lòng, nó luôn cảm thấy một sự nhạt nhẽo, trên từng trang sách, từng dòng chữ, từng bài kiểm tra. Trước mắt nó là những kì thi TOEFL với SAT và ước mơ du học; còn những thứ nó được học ở trường thì hầu như chẳng liên quan gì. Nhiều khi chán ngán vì những thứ lặp đi lặp lại hàng ngày ấy, thi thoảng nó lại bùng một vài tiết học. Ôi, biết là sai, nhưng thà trải qua cảm giác hồi hộp vì làm một điều gì sai trái còn hơn là bình thản đón nhận những cái mình đã biết trước (hic!)

Rồi mỗi lần đem bảng điểm về, nghe những lời khen qua loa của mẹ, nó lại thấy chán chường kinh khủng. Với mẹ, học giỏi là nghĩa vụ, là một sự “đương nhiên” mà nó phải thực hiện trong gần 11 năm học. Mẹ nó luôn cố gắng trở thành “một người mẹ tâm lý”, nhưng nó không biết giải thích thế nào để mẹ hiểu là ngồi nghiên cứu mấy cuốn sách về “tâm lí 9x” rồi áp dụng vào nó là một điều cực kì vô nghĩa! Có lẽ mẹ cũng đã chán với việc cứ phải đoán già đoán non tâm trạng của cô con gái, nên dạo này mẹ ít nói chuyện với nó hơn. Dù sao thì điểm của nó vẫn cao, công việc làm thêm vẫn ổn định, nó vẫn ngoan, lũ bạn nó cực kì tốt và (hình như là) nó không hề vướng mắc vào chuyện tình cảm. Thế là mẹ nó yên tâm, và để nó tự làm những gì nó muốn.

Mẹ không biết rằng ngoài việc học nhàm chán ở trường ra, công việc part time của Trang cũng đang dần… nhàm chán theo. Vốn chỉ là làm ở nhà, search thông tin và cung cấp ý tưởng cho một tờ báo online, công việc có vẻ như rất “trí thức” và “hợp thời” với nhuận bút khá ổn định. Nhưng làm được hơn một năm, ý tưởng thì càng ngày càng cạn dần, deadline tới tấp, nhiều khi nó cũng tâm sự khi chat với chị quản lí, chị thông cảm và đồng ý giảm khối lượng công việc cho nó. Việc đó cũng đồng nghĩa với việc nó lại có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, và cũng hay… chán hơn. Haizz.

***

- Quân à, tối nay có rỗi không, Trang gọi cho Quân nhé?

- Chắc là không được rồi, để cuối tuần đi. Hôm nay Quân hơi bận. Có việc gì thì Trang cứ sms luôn được không?

Trang gập di động, vứt xuống giường. Bận, bận, bận, sao dạo này lúc nào Quân cũng kêu bận! Dù mẹ Trang vẫn luôn nghĩ nó “không hề vướng mắc vào chuyện tình cảm”, nhưng thực ra Quân và nó đã là một cặp “gà bông” cũng lâu rồi. Hai đứa vẫn học tốt, tình cảm rất trong sáng, tự nó cảm thấy không cần thiết phải nói với mẹ, không mẹ lại cuống lên mua sách về nghiên cứu tiếp (!) thì bỏ xừ. Mọi khi Quân hay quan tâm lắm cơ mà, hay hỏi han và nhắc nhở Trang cái này cái nọ, lặt vặt thôi nhưng đủ để Trang cảm thấy mình có một chỗ dựa tinh thần, có một người để dựa vào và sẻ chia. Bỗng Quân lại “biến mất” một cách bí ẩn, đúng lúc Trang đang thấy cuộc sống tẻ nhạt và chán chường như thế này…

- Hết đơ chưa mày? - Mi nhe răng cười, giơ chai C2 về phía nó.

- …

- Bị làm sao đấy? Thằng Quân làm gì mày à? Lúc nãy qua lớp nó, bọn bạn nó bảo dạo này nó hay bùng học lắm.

- Thế à… - Trang khẽ thở dài. Mày có hỏi tại sao không?

- Chúng nó cũng không biết, nhưng nói là không thấy Quân chơi bóng rổ hoặc ngồi canteen, điện tử cũng không luôn. Tao nghĩ nó đang làm chuyện gì quan trọng đấy. Sao mày không hỏi thẳng nó đi?

- Thôi. Nó cứ bảo bận thì biết thế nào được. Bài tập Sinh là gì hả mày? - Trang đổi đề tài. Mi khẽ nhíu mày rồi quay lại lục cặp lấy vở ra cho Trang.

***

- Con chào mẹ.

- Hôm nay về muộn thế. Lại ăn uống gì với bạn à?

- Vâng, con đi ăn với Mi.

- Mẹ biết là nhà mình hay ăn cơm muộn, nhưng tuổi của con không nên ăn vặt nhiều như thế. Một cốc trà sữa cũng không thể khiến con no lâu được, có bổ béo gì đâu. Về sớm tự làm một bữa chiều nhẹ mà ăn. Con gái 17 tuổi rồi, cũng phải tập… ơ kìa, Trang?

Trang đã lẩn lên phòng trong khi mẹ đang quay lưng lại xem phim. Nó chán những câu nói lặp lại hàng ngày của mẹ lắm rồi. Đóng khẽ cửa phòng, thay quần áo rồi lên giường cắm tai nghe iPod, Trang bấm số gọi Mi. “Trang à, tao đang làm bánh mousse với mẹ, mẹ tao bảo xấu quá, nhưng mai cứ đem cho mày mấy cái, sướng nhá!” Biết là không nên so sánh mẹ mình với mẹ người khác, nhưng thực sự nó muốn mẹ nó được như mẹ Mi quá, tâm lý, nhẹ nhàng và tình cảm. Thường thì mẹ nó quá áp đặt và quy củ, chính vì thế mà nó mới ngoan ngoãn từ bé, nhưng bây giờ thì… Hôm nay vẫn không thấy Quân ở trường. Một tuần rồi. Có tin nhắn giục nộp bài cho kịp deadline. Mệt mỏi, Trang ngủ thiếp đi, cho đến khi nó thoáng nghe thấy tiếng mẹ càu nhàu gọi xuống ăn cơm.

***

- 10 này! - Mi cười toe và đưa bài kiểm tra cho nó. Nó thẫn thờ ngồi nhìn số 10 trơ trọi giữa ô bảng điểm. Mi ngẩn ra một lúc, rồi ngồi xuống ôm lấy Trang: “Rõ ràng là có chuyện gì đấy đúng không?” Trang cố nhoẻn một nụ cười và lắc đầu, khẽ gạt Mi ra, nếu không nó sẽ không chịu được mà kể hết mất. Chiều nay nó có hẹn với Quân. Nực cười, rõ ràng là bạn trai mà phải mất bao công sức mới hẹn gặp được. Đã thế Quân còn dặn “dù có chuyện gì thì cũng không được giận Quân đâu đấy”, làm nó đã hay suy nghĩ còn đâm ra hoang mang hơn. Hiểu rõ Quân hơn ai hết, nó biết việc Quân cố tình tạo khoảng cách dần dần như thế này là để chuẩn bị cho một cái gì sắp đến. Và khi tiếng “du học” được Quân nói ra, Trang chỉ biết xách vội balô và chạy thật nhanh khỏi quán trà sữa. Nó cũng không hiểu sao mình lại hành động như thế. Có tiếng Quân gọi theo đằng sau, nhưng Trang chỉ muốn đi thật xa, thật xa mà thôi. Đạp xe nhanh điên cuồng để không khí đập thẳng vào mặt, nó lao đi trong chiều tối, mặc cho nước mắt trào ra, kệ, nó không muốn kìm nén nữa. Dừng lại một đoạn, nó nhắn tin cho mẹ: “Hôm nay con về muộn, không đi với bạn mà đi một mình ạ. Xin mẹ đừng khuyên bảo hay nói gì thêm như mọi khi, mẹ nhé.”, và cho chị quản lí, xin thôi làm Thế là xong. Nó tắt máy, và đi tiếp.
***

Trang đạp xe lên tận Hồ Tây, khóc và hét lên để mọi cảm xúc từ đó mà trôi đi. Gió thổi lồng lộng làm vạt áo bay và tóc rối bù, nhưng cũng khiến cho mắt nó khô dần. Khóc xong làm nó thấm mệt, đứng yên, mắt ráo hoảnh nhìn những ngôi biệt thự với hàng dừa phía xa xa. Sương bắt đầu buông xuống, nó thấy lạnh, thấy không nên đứng ven hồ nữa nhưng cũng chưa muốn về ngay. Trang cứ đạp xe chầm chậm ven đường, mắt ngắm những cửa hàng bật đèn sáng trưng, những hàng cây ngả nghiêng trong ánh chiều tà, những cụ già đi dạo, em bé nhảy dây…

Bỗng mắt nó chú ý đến một cái sân chơi nho nhỏ của trẻ con. Giờ này là giờ ăn tối nên không thấy ai chơi. Đu quay, xích đu, bập bênh có cả, im lìm nhưng vẫn nổi bật từng khối màu trong bóng tối. Nó thử trèo lên một cái cầu trượt, đôi chân quá to so với chiếc cầu thang bé xinh cứ bước từng bước nhỏ xíu ngượng nghịu. Khẽ ngồi nhưng không trượt xuống, Trang bó gối lại, ngồi thu lu ở đầu cầu trượt. Nó nhớ lại ngày bé, cũng suốt ngày quanh quẩn với bạn ở những cái cầu trượt như thế này. Cười, và tranh nhau, và khóc, rồi lại cười. Mọi thứ thật đơn giản với những đứa trẻ con ở sân chơi. Khác với nó quá. Hay là do, những đứa trẻ khi lớn lên, chúng sẽ nhìn mọi thứ một cách phức tạp hơn chăng? Ừ nhỉ, Trang bật cười vì ý nghĩ vừa chạy qua. Nó đã từng nghe hoặc đọc những câu tương tự như thế đầy lần rồi, nhưng đến lúc này nó mới thực sự, thực sự hiểu được…

Sực nhớ ra, nó bật máy lên. Rất nhiều tin nhắn.

Từ mẹ: “Con nhắn tin làm mẹ lo quá. Mẹ hiểu rồi, đi đâu thì đi cẩn thận, rồi về nhà ăn cơm. Mẹ tin con.”

Từ Mi: “Con hâm, mẹ mày gọi làm tao lo phát sốt lên. Mẹ tao nói chuyện với mẹ mày rồi, mày tâm sự thẳng với mẹ mày có phải hơn không. Tự ý đi đâu thế hả, lang thang mà không cho tao đi cùng, cấu cho 1 cái, hehe.”

Từ chị quản lí - hơi bất ngờ một chút: “Bé à, không sao đâu, chị hiểu mà. Bao giờ có hứng thì làm tiếp em ạ. Em là một cộng tác viên giỏi, chị chờ em đấy nghe chưa?”

Và, từ Quân. “Mi kể cho Quân hết rồi. Ngốc lắm cơ. Về nhà đi nhé, rồi gọi điện ngay cho Quân. Còn nhiều việc lắm, mà không có Trang thì Quân không làm được đâu. Don’t be upset. I’m always by your side.”

Trang thấy má mình ướt từ lúc nào không hay. Bao nhiêu người luôn lo lắng và quan tâm đến nó đấy thôi. Chẳng qua là nó chưa chịu mở lòng với mọi người xung quanh mà. Trong đầu Trang hiện ra những lời nhắc nhở đầy yêu thương của mẹ, những cái ôm chặt của Mi, nụ cười thân thiện của chị quản lí, và Quân nữa. Tất cả mọi người, nó yêu tất cả. Khóc trên cầu trượt như một đứa trẻ con, rồi lại bật cười…

***

Điện thoại rung lên. Mi gọi. “Có tin nhắn báo đã gửi là tao gọi mày luôn. Mày ạ, nhiều khi tao cũng bị suy nghĩ nhiều như thế lắm. Nhưng tao luôn kể cho mọi người nghe, cho nên tao mới bị kêu là lãng mạn và sống tình cảm quá đấy. Kệ, tao thích thế mà, tao thích yêu thương người khác và được người khác quan tâm lại. Nhạt gì chứ, chán gì chứ, còn bao nhiêu việc để làm cơ mà. Này, thằng Quân nó đang lo sốt vó lên kia kìa. Nó phải làm hồ sơ “cấp tốc” thế thôi, nhưng hết năm sau mới đi cơ mà. Nó bảo muốn làm xong thật nhanh để còn có thời gian cho mày, haha… Tao yêu mày lắm, về nhà đi nhé!!!”

Trang không nói gì, chỉ trả lời bằng một tiếng cười giòn tan và thoải mái nhất từ xưa đến nay của nó. Tiếng cười trong trẻo của một đứa trẻ con chưa-lớn-hẳn.

Đơn giản là mỉm cười, trượt xuống và đi về nhà.

Vì trước mắt nó vẫn là cả một con đường dài để đi, ti tỉ thứ để lựa chọn và vô vàn cơ hội để nắm lấy hạnh phúc
Về Đầu Trang Go down
 

ĐỌC VÀ SUY NGẪM

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•A1k43-We are the world•´¯) :: ••—¤™(¯`Nơi cảm xúc thăng hoa´¯)™¤—• :: Truyện ngắn -
Free forum | Nghệ thuật | Thú vui | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất